Hôm nay là chủ nhật. Vào chủ nhật, Toru không “lên dây cót”. Cậu nhàn rỗi và có thể đọc truyện, xem phim tùy thích. Việc duy nhất Toru cần làm là gửi một lá thư cho cô bạn gái Naoko.
Ngồi vào bàn, cậu dành hẳn 1 tiếng để nghĩ xem sẽ bắt đầu lá thư bằng chuyện gì. Rồi một nửa tiếng nữa để đi tìm bút, hơn 3 tiếng viết, xé rồi lại tiếp tục viết.
Khi xong xuôi đã quá giờ trưa, Toru ngồi lựa phong thư mất thêm nửa tiếng, rồi lại thêm 20 phút ngồi đọc đi đọc lại lá thư. Khi ra khỏi nhà, cậu phân vân mất 15 phút nghĩ xem có nên mang theo ô hay không.
Cứ như vậy, chỉ một việc viết và gửi lá thư thôi đã chiếm trọn gần như cả ngày nghỉ của Toru. Cậu thắc mắc, “bình thường cùng lắm mất 2 tiếng thôi mà nhỉ, sao hôm nay mình dềnh dàng vậy ta?”.
Không biết Toru đã tìm ra câu trả lời chưa, nhưng mong cậu sẽ đọc được bài viết này. Điều cậu đã trải qua là một hiện tượng trong Luật Parkinson, nói rằng khi ai đó ấn định khoảng thời gian lâu hơn cho một công việc, công việc đó sẽ tự động “giãn” ra theo và lấp đầy khoảng thời gian đó.
Vậy còn bạn – người đang đọc bài viết này, bạn có từng giống như Toru? Bạn có bao giờ nghĩ việc đơn giản và sẽ hoàn thành nhanh chóng – nhưng cuối cùng lại lâu la không tưởng? Có cách nào để chấm dứt tình trạng này không?
Có chứ, nếu bạn đọc kỹ những điều tôi chuẩn bị nói dưới đây.