Khi nhắc đến nghệ thuật, người ta có thể dùng những mỹ từ lộng lẫy nhất để ngợi ca, cũng có thể dùng những điều kiến cực đoan nhất để phán xét. Trong thiên kiến của một bộ phận đám đông, đã có sự phân chia mất cân bằng các lĩnh vực nghệ thuật khác nhau, đặt ra quan điểm về sự cao quý và sự rẻ tiền. Họ coi cái thú thưởng tranh là thú chơi quý tộc, là đam mê của những người nhiều tiền. Nhưng đồng thời họ cũng coi những người cất tiếng hát tại các hàng quán lấp lánh ánh đèn là không chân chính, không đứng đắn. Ngay cả hiện tại, ở một thời đại được đánh giá là tiến bộ, thì định kiến vẫn len lỏi trong nghệ thuật. Cùng là những bức ảnh, trong khi người ta đánh giá cao nhiếp ảnh sắp đặt, nhiếp ảnh thiên nhiên, nhiếp ảnh trừu tượng, nhiếp ảnh tối giản thì nhiếp ảnh đời thường chỉ được gọi là chụp và đăng trạng thái hằng ngày. Đã đến lúc nghệ thuật nói chung và nhiếp ảnh nói riêng cần được cởi trói, từ không gian phát triển đến tư tưởng nghệ thuật để được tự do phát triển, để mỗi người đều có thể đến với nghệ thuật, sở hữu bức ảnh của riêng mình.