Ban đầu, tôi dự định sẽ lập danh sách các tác phẩm văn học kinh điển từng được viết theo cảm nhận của tôi. Tuy nhiên, tôi thích thì chưa hẳn người khác đã thích và ngược lại, người khác thích có khi tôi lại chẳng ưa. Vì vậy, hẳn sẽ khách quan hơn nếu tôi tổng hợp lại theo một danh sách có sẵn từ một cái tên uy tín (chắc chắn rồi). Và cái tên mà tôi lựa chọn ở đây là tờ TIME. Vì danh sách được tổng hợp từ năm 1923 trở đi, tức là sẽ có một vài cuốn kinh điển ra đời trước đó như Ulysses (1922) hay Anna Karenina (1877) sẽ không có mặt. Gửi lời xin lỗi chân thành tới những James Joyce, Leo Tolstoy hay Mark Twain, còn giờ thì chúng ta vào chủ đề chính luôn nhé.
Quy tắc 2 phút ngụ ý rằng nếu bạn có thể hoàn thành việc gì đó trong vòng 2 phút, hãy làm nó ngay. Lấy quần áo ngoài dây ra cất vào tủ, lồng túi rác,... bạn có thể nhấc mông dậy và làm rất nhiều thứ với 2 phút. Nhưng đó cũng chính là lỗ hổng của quy tắc này.
Ý tôi là, nó vẫn có một khe hở để sự trì hoãn lọt qua. Với những công việc chắc chắn không thể hoàn thành được trong vòng 2 phút, quy tắc này có vẻ như vô tác dụng.
Nhưng vừa qua, tôi tình cờ đọc được một bài viết thú vị của tác giả James Clear về chủ đề này, và cách mà anh ta giải quyết điều này là: thay đổi góc nhìn về quy tắc 2 phút. Nó như sau.
Bạn có bao giờ nghĩ tới việc được làm ở một công ty có ông sếp vô cùng dễ tính, không bắt bạn phải mặc đồng phục, có thể làm việc từ xa nếu muốn, ra về bất cứ khi nào xong việc và mức lương thì vô cùng ổn không?
Nếu có thì tin vui cho bạn đây: công việc tưởng như chỉ có trong mơ đó nay đã được hiện thực hóa, thậm chí trở thành một làn sóng mới do những người trẻ tuổi dẫn đầu — và nó được gọi tên bằng thuật ngữ lazy-girl job.
Trong khi còn hoang mang không biết nó ra làm sao, dưới đây là tất cả những gì bạn cần biết về phong trào ‘lười biếng đồng loạt’ này.
Ở phương Tây, cái nôi của chủ nghĩa tư bản, người lao động bình thường không có thói quen ngủ trưa. Trong khi đó, phương Đông - nơi nền văn minh lúa nước tụ họp, văn hóa ngủ trưa đã ăn sâu bén rễ vào con người nơi đây từ những năm đầu đời. Sự khác biệt này đến từ đâu?
Quiet quitting (bỏ việc trong thầm lặng) là thuật ngữ ám chỉ việc nhân sự thực hiện các yêu cầu tối thiểu của công việc và không đầu tư nhiều thời gian, công sức hoặc nhiệt tình hơn mức cần thiết. Người lao động chỉ làm việc ở mức đủ chứ không hơn, hài lòng với vị trí hiện tại của họ và nhận lương mỗi tháng đều đặn.
Vào đầu năm 2020, chịu tác động lớn của mạng xã hội và đại dịch Covid khiến mọi người phải làm việc từ xa — quiet quitting đã nổi lên như diều gặp gió. Độ phổ biến của nó đã lan rộng từ Hoa Kỳ sang khắp các quốc gia khác, tuy nhiên các nhà quản lý hoài nghi rằng đây có thực sự là một xu hướng mới hay chỉ đơn thuần là cái tên hoa mỹ cho một vấn đề muôn thuở trong các doanh nghiệp.
Bất cứ mọt sách nào, cho dù là những người “không thể sống thiếu sách”, cũng ít nhiều lần từng rơi vào giai đoạn mất hứng thú với sách.
Hiện tượng này được gọi với cái tên reading slump. Trong bài viết hôm nay, tôi đưa tới các bạn vài nguyên nhân phổ biến dẫn tới tình trạng chán đọc — và không quên kèm theo đó là cách giúp bạn thoát ra khỏi nó.
Bạn có bao giờ thắc mắc tại sao có những người cả đời chỉ làm nhân viên dù trình độ chuyên môn rất tốt, trong khi đó có những người dù chuyên môn không cao bằng nhưng lại được thăng chức lên làm quản lý không?
Bạn có bao giờ để ý các cầu thủ bóng rổ lừng lẫy một thời khi lui về làm huấn luyện viên đa phần đều thất bại?
Có phải là do họ yếu kém hay không? Hay số phận đã định là họ chỉ nên làm một quân tốt trên bàn cờ do tay của kẻ khác điều khiển?
Nguyên tắc Peter sẽ giải thích tất cả những câu hỏi trên. Rất nhanh thôi!
Tôi Flex, bạn cũng thế. Với mục tiêu cùng kiến tạo ra những bàn thắng đẹp mắt, Flex đến hơi thở cuối cùng với gần 1,3 triệu thành viên không chỉ quy tụ những học sinh, sinh viên xuất sắc, mà còn là nơi để những nhân tài đa lĩnh vực, những người sống đẹp sống cống hiến vào “kể” câu chuyện của mình. Có người Flex dòng họ, có người Flex huân chương kháng chiến của ông/bà, có người khoe view ăn sáng triệu đô,... Mục đích của họ là gì? Liệu có phải để “khoe” rằng mình đứng cao hơn người khác một bậc, sống sang hơn người khác một phần? Không - Flex đến hơi thở cuối cùng là hiện thân của vô số những nhu cầu chủ yếu của con người. Trong phần II này, WeStudy sẽ bóc tách cho bạn những biểu hiện tâm lý hành vi của những người tham gia Flexing. Cùng theo dõi nhé!!
“Thế bạn có gì?”. “Cái này cũng bình thường mà…”. “Mời bạn kiến tạo…”. Đó là những đoạn đối thoại quen thuộc nhất đang bao trùm toàn bộ Phở Bò (Facebook). Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số lượng thành viên của Group “Flex đến hơi thở cuối cùng” đã lên tới gần 1,3 triệu người. Theo thống kê của một bài đăng “Flex Group tăng thành viên nhanh nhất”: ngày 10/7, số lượng thành viên là 200.000 người. Sau vài lượt share và một số bài Flex của người nổi tiếng, trung bình mỗi phút tăng 200-300 thành viên. Sau 4 ngày, số thành viên đạt xấp xỉ 900.000 người và đến hôm nay đã vượt hẳn mốc 1 triệu. Có thể thấy đây là một thành tựu đáng kinh ngạc và cũng đáng tự hào của những người quản trị Group này. Vậy, điều gì đã dẫn tới sự gia tăng chóng mặt như thế. Liệu nó chỉ là một Trend bắt theo Từ điển bình luận của Trông Anh Ngược, hay còn có một chất xúc tác nào khác? Hãy cùng WeStudy khai phá nguyên nhân của sự bứt phá số lượng thành viên này nhé!!
“Đối với những cuốn sách hay, vấn đề không phải là xem bạn đọc được bao nhiêu cuốn, mà là xem có bao nhiêu cuốn ngấm vào bạn.” Tác giả của câu nói trên, triết gia Mortimer Adler, đã chấp bút một cuốn sách kinh điển về nghệ thuật đọc sách, trong đó chứa đựng những lời khuyên vô giá, hoặc đúng hơn là nghiên cứu và đúc rút của ông về việc đọc.
Như cuốn sách chỉ rõ, việc đọc có thể được chia làm 4 cấp độ. Các cấp độ là câu trả lời cho việc tại sao có người đọc nhiều nhưng chẳng thấm vào đâu, trong khi có người đọc rất ít nhưng sáng suốt hơn thấy rõ.
Và nếu bạn sẵn sàng rồi thì… cùng chấm dứt chuỗi ngày đọc sách như một tên nghiệp dư thôi!
Trước đây, để có được một tập sách, người ta phải nâng niu từng thếp giấy, mài từng nghiên mực, cân nhắc cẩn thận. Để có được tài liệu lưu trữ, người ta phải khắc từng chữ trên văn bia. Công nghệ in phát triển, nhu cầu sử dụng sách gia tăng, tinh thần sáng tác được thôi thúc trong môi trường tự do, gần như ai cũng có thể trở thành tác giả. Sách của chúng ta, không phải chỉ có các nhà văn, học giả đặt bút. Ngày nay, một cầu thủ cũng có thể tự bán sách về cuộc đời mình, chỉ cần được công ty sách tiếp nhận và nhà xuất bản đồng thuận. Sách không chỉ thực hiện nhiệm vụ văn hóa nghệ thuật nữa, mà được coi như một phương tiện đánh bóng tên tuổi. Có cầu tất có cung, khi người ta cần một điểm nương tựa, một niềm tin, người ta tìm đến những con chữ, hay đúng hơn là người viết ra con chữ đó. Và thế rồi cuộc “khủng hoảng” nổ ra, sách self-help Việt Nam như cơn bão đổ bộ, gây ra cái chết lâm sàng cho những sáng tác văn học. Cùng WeStudy tìm hiểu nhé.
Tại sao có người chỉ nộp CV vài nơi là đã được gọi đi phỏng vấn, trong khi người khác rải CV hàng chục công ty mà mãi không được cuộc gọi nào?
Bạn có bao giờ rơi vào tình trạng như trên?
Bạn có muốn bản CV của mình chuyên nghiệp hơn, gây ấn tượng với nhà tuyển dụng, khiến bạn nổi bật hơn so với vô vàn ứng viên khác?
Có chứ. Chắc chắn là có rồi.
Nhưng hầu hết chúng ta, nhất là bạn trẻ thường mắc phải những lỗi rất cơ bản khi viết CV, nhưng lại là hạt sạn to đùng mà nhà tuyển dụng lắc đầu ngao ngán.
Hãy xem bạn có đang mắc phải lỗi nào không nhé và nếu có thì, đến lúc sửa rồi đó!
Bill Gates đọc khoảng 50 cuốn sách mỗi năm, tức là trung bình mỗi tuần một cuốn. Theo thời gian, Gates đã tích lũy cho mình một kho tàng tri thức đồ sộ thông qua việc đọc có phương pháp. Đó là những gì bạn sẽ học hỏi được trong bài viết hôm nay.
Bắt đầu đi học tiểu học có thể gây khó khăn cho bạn và con bạn, nhưng nó đánh dấu sự khởi đầu của một chương mới thú vị. Con của bạn sẽ làm quen bạn mới, học các kỹ năng mới và ngày càng trở nên độc lập.
Đã bao lần bạn bị ảnh hưởng bởi cách hành xử vô lý của kẻ khác? Nhiều không đếm xuể, phải chứ? Một tài xế lái ẩu, những người đồng nghiệp soi mói, cấp trên cục cằn hay đơn giản chỉ là một người phục vụ bàn thô lỗ?
Nhiều người có khả năng giữ bình tĩnh tới độ đáng khâm phục khi rơi vào những tình huống trên, nhưng phần lớn chúng ta lại nằm ở quang phổ ngược lại. Đúng, đôi khi những việc cỏn con như vậy có thể phá hỏng tâm trạng một ngày của bạn, đặc biệt là khi tối hôm trước bạn còn mất ngủ nữa chứ!
Trước những ca khó xử như vậy, làm thế nào để chút chuyện vặt vãnh ảnh hưởng xấu tới tâm trạng của bạn? Làm thế nào để ta thôi nhớ về những điều tệ hại người khác gây cho ta và bình thản bước tiếp?
Trong cuốn sách với cái tên gây tò mò Bài học diệu kỳ từ chiếc xe rác, tác giả David J. Pollay đã đưa ra vô số phương án cho các câu hỏi trên, chỉ từ một câu chuyện nhỏ về bác tài taxi và “những chiếc xe rác”. Câu chuyện thú vị đó như sau.
Benjamin Franklin, một trong bốn vị cha già lập quốc của Hoa Kỳ, đồng thời là một chính trị gia, nhà khoa học, nhà văn, triết gia, nhà phát minh, nhà hoạt động xã hội, nhà ngoại giao hàng đầu.
Trong cuốn Tự truyện Benjamin Franklin, ông thuật lại các sự kiện lớn nhỏ đã ảnh hưởng tới thành công vang dội mình gặt hái được, cũng như hé lộ làm thế nào một cậu bé nghèo khổ trong gia đình có tới 17 người con cuối cùng lại trở thành một nhân vật quyền thế và được trọng vọng trong xã hội.
Khả năng tự học, tính kỷ luật, tiết kiệm và siêng năng là những đức tính mà Franklin đã tự trang bị cho mình từ lúc còn thanh niên. Theo lời ông kể, có tổng 13 đức tính đáng để rèn luyện và đã góp công lớn tới thành công của ông, điều sẽ được bật mí ngay dưới đây.
Năm 1983, một tay guitar trẻ tuổi bị “đá khỏi” ban nhạc của mình theo cách thức tệ hại nhất. Hai thập kỷ trước đó, một tay trống tài năng cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự – bị đuổi việc mà không hề có lý do nào.
Một người lấy thù hận làm bàn đạp, quyết tâm trở nên thật nổi tiếng để trả thù ban nhạc cũ, đạt được thành công vang dội nhưng vẫn tự xem mình là kẻ thất bại. Người kia thì trầm cảm nặng, tự tử bất thành, thế nhưng cuối cùng lại đạt tới hạnh phúc viên mãn nhờ thấu hiểu một chân lý cốt lõi trong cuộc sống. Đó là gì?
Bật mí trước nhé, nó có thể thay đổi cách bạn nhìn nhận về thành công và thất bại từ trước tới nay.
Tôi có một người bạn, suốt một thời gian dài ơi là dài, cứ nói mãi về chuyện lập một blog cá nhân và cố gắng trở thành một cây viết chuyên nghiệp (hoặc ít nhất là bán chuyên). Anh ta nói về kế hoạch này nhiều tháng rồi, nếu tôi không lầm thì có thể tính thành năm, và anh ta cũng có đủ tiền rồi. Nhưng anh ta chưa từng lập một blog nào cả. Luôn luôn có vài lý do nào đó: chất lượng của bài viết chưa đủ tốt, tay nghề còn non nớt, hoặc anh ta không có thời gian cho việc này.
Năm tháng trôi qua, hàng ngày anh ta vẫn thức dậy làm những việc bình thường, đôi khi là lặp đi lặp lại thật tẻ nhạt. Ít ra thì anh ta cũng thấy thoải mái và đã quá quen với vùng biển lặng của một “nhà văn không ai biết”.
Người bạn đó chính là tôi. Đúng vậy, tôi là một chúa tể trì hoãn. Tôi là kẻ sẽ bỏ tính trì hoãn từ ngày mai (bạn hiểu mà). Tôi làm những công việc tẻ nhạt, sống một cuộc đời tẻ nhạt.
Nhưng tôi vừa mới phát hiện ra: tẻ nhạt cũng có năng lực của riêng nó. Và năng lực này có thể giúp tôi, bạn và nhiều người khác theo cách nào đó bớt trì hoãn đi.