“Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ rằng có nhiều việc có thể được thực hiện tốt hơn bằng cách nào đó. Chính suy nghĩ đó đã thôi thúc tôi theo đuổi ngành cơ khí, và mẹ tôi luôn cho rằng tôi là một thợ máy bẩm sinh.”
Dựa trên cuốn tiểu sử năm 2005 American Prometheus đoạt giải Pulitzer, Oppenheimer xoay quanh cuộc đời của J. Robert Oppenheimer, người đứng đầu Dự án Manhattan và được xem là cha đẻ của hai quả bom mà Mỹ đã thả xuống Hiroshima và Nagasaki.
Paul Schrade, đạo diễn giành giải Oscar với bộ phim kinh điển Taxi Driver (1976), sau khi tham dự buổi ra mắt phim tại New York đã không tiếc lời ca ngợi Christopher Nolan.
“Nếu bạn chỉ xem một bộ phim ngoài rạp năm nay thì nó nhất định phải là Oppenheimer. Tôi không phải một fan của Nolan nhưng bộ phim này hoàn toàn có thể đá tung cánh cửa khỏi bản lề đấy!” Schrade khẳng định.
Có phải PR không vậy ông Schrade ơi?
Chà, có vẻ là không. Nó được gọi là siêu phẩm là có lý do cả đấy.
Tháng 8 tới đây, Cillian Murphy sẽ tái xuất màn ảnh rộng trong siêu phẩm Oppenheimer của đạo diễn thiên tài Christopher Nolan. Đây không phải lần hợp tác đầu tiên giữa Murphy với Nolan, và khả năng cao sẽ không phải là lần cuối cùng.
Vì Cillian Murphy là người kín tiếng và cũng chưa hẳn được coi là siêu sao như Johnny Depp hay Leonardo DiCaprio, các bài viết về tiểu sử nam diễn viên còn khá hạn chế và đa phần mang tính dàn trải.
Với siêu phẩm Oppenheimer lần này, tên tuổi anh một lần nữa cất cánh và báo đài mới sẵn sàng đào sâu hơn về thân thế, sự nghiệp cũng như đời tư của Murphy. Thôi khỏi dài dòng nữa, chúng ta bắt đầu luôn được chứ?
Bạn không phải là một độc giả văn học thì mới biết Ernest Hemingway là ai.
Phong cách viết ngắn gọn đặc trưng của ông được hàng loạt các tác giả, nhà báo, biên tập viên, người viết quảng cáo và cả giáo viên học tập theo.
Hemingway từng nói ông đã mất cả đời để trau chuốt lối viết tối giản đó. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông — truyện ngắn Ông Già và Biển Cả từ lâu đã được đem ra làm văn mẫu cho các thế hệ tác giả sau đó noi gương.
Hôm nay, nhân dịp tròn 124 năm ngày sinh của Ernest Hemingway, chúng ta hãy cùng khám phá 11 bài học viết lách từ ngòi bút đại tài này nhé!
Ở kịch bản xấu, những người thận trọng hoàn toàn có lý do lo ngại về khả năng tăng trưởng của Tiki nhìn vào con số tài chính. Nhưng ở kịch bản tích cực, những người lạc quan sẽ cảm nhận được một luồng gió mới từ việc tái cơ cấu bộ máy lãnh đạo.
“Tôi thích viết. Nhưng viết chưa bao giờ dễ dàng hơn với tôi, và bạn không thể mong đợi điều đó xảy ra nếu bạn muốn đạt được điều gì đó tốt hơn khả năng của mình,” Ernest Hemingway nói.
Tôi Flex, bạn cũng thế. Với mục tiêu cùng kiến tạo ra những bàn thắng đẹp mắt, Flex đến hơi thở cuối cùng với gần 1,3 triệu thành viên không chỉ quy tụ những học sinh, sinh viên xuất sắc, mà còn là nơi để những nhân tài đa lĩnh vực, những người sống đẹp sống cống hiến vào “kể” câu chuyện của mình. Có người Flex dòng họ, có người Flex huân chương kháng chiến của ông/bà, có người khoe view ăn sáng triệu đô,... Mục đích của họ là gì? Liệu có phải để “khoe” rằng mình đứng cao hơn người khác một bậc, sống sang hơn người khác một phần? Không - Flex đến hơi thở cuối cùng là hiện thân của vô số những nhu cầu chủ yếu của con người. Trong phần II này, WeStudy sẽ bóc tách cho bạn những biểu hiện tâm lý hành vi của những người tham gia Flexing. Cùng theo dõi nhé!!
“Thế bạn có gì?”. “Cái này cũng bình thường mà…”. “Mời bạn kiến tạo…”. Đó là những đoạn đối thoại quen thuộc nhất đang bao trùm toàn bộ Phở Bò (Facebook). Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số lượng thành viên của Group “Flex đến hơi thở cuối cùng” đã lên tới gần 1,3 triệu người. Theo thống kê của một bài đăng “Flex Group tăng thành viên nhanh nhất”: ngày 10/7, số lượng thành viên là 200.000 người. Sau vài lượt share và một số bài Flex của người nổi tiếng, trung bình mỗi phút tăng 200-300 thành viên. Sau 4 ngày, số thành viên đạt xấp xỉ 900.000 người và đến hôm nay đã vượt hẳn mốc 1 triệu. Có thể thấy đây là một thành tựu đáng kinh ngạc và cũng đáng tự hào của những người quản trị Group này. Vậy, điều gì đã dẫn tới sự gia tăng chóng mặt như thế. Liệu nó chỉ là một Trend bắt theo Từ điển bình luận của Trông Anh Ngược, hay còn có một chất xúc tác nào khác? Hãy cùng WeStudy khai phá nguyên nhân của sự bứt phá số lượng thành viên này nhé!!
“Đối với những cuốn sách hay, vấn đề không phải là xem bạn đọc được bao nhiêu cuốn, mà là xem có bao nhiêu cuốn ngấm vào bạn.” Tác giả của câu nói trên, triết gia Mortimer Adler, đã chấp bút một cuốn sách kinh điển về nghệ thuật đọc sách, trong đó chứa đựng những lời khuyên vô giá, hoặc đúng hơn là nghiên cứu và đúc rút của ông về việc đọc.
Như cuốn sách chỉ rõ, việc đọc có thể được chia làm 4 cấp độ. Các cấp độ là câu trả lời cho việc tại sao có người đọc nhiều nhưng chẳng thấm vào đâu, trong khi có người đọc rất ít nhưng sáng suốt hơn thấy rõ.
Và nếu bạn sẵn sàng rồi thì… cùng chấm dứt chuỗi ngày đọc sách như một tên nghiệp dư thôi!
Trước đây, để có được một tập sách, người ta phải nâng niu từng thếp giấy, mài từng nghiên mực, cân nhắc cẩn thận. Để có được tài liệu lưu trữ, người ta phải khắc từng chữ trên văn bia. Công nghệ in phát triển, nhu cầu sử dụng sách gia tăng, tinh thần sáng tác được thôi thúc trong môi trường tự do, gần như ai cũng có thể trở thành tác giả. Sách của chúng ta, không phải chỉ có các nhà văn, học giả đặt bút. Ngày nay, một cầu thủ cũng có thể tự bán sách về cuộc đời mình, chỉ cần được công ty sách tiếp nhận và nhà xuất bản đồng thuận. Sách không chỉ thực hiện nhiệm vụ văn hóa nghệ thuật nữa, mà được coi như một phương tiện đánh bóng tên tuổi. Có cầu tất có cung, khi người ta cần một điểm nương tựa, một niềm tin, người ta tìm đến những con chữ, hay đúng hơn là người viết ra con chữ đó. Và thế rồi cuộc “khủng hoảng” nổ ra, sách self-help Việt Nam như cơn bão đổ bộ, gây ra cái chết lâm sàng cho những sáng tác văn học. Cùng WeStudy tìm hiểu nhé.