Giáng sinh năm 1947, Walt Disney tự mua tặng mình một món quà: một bộ mô hình tàu lửa bằng điện. Ông đặt nó ngay cạnh văn phòng để có thể chơi trong những giờ rảnh rỗi. Sau đó, ông nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu gắn thêm cái này cái kia, rồi một chút cảnh quan chỗ này chỗ nọ,... Dần dần, mô hình của ông đã được mở rộng khủng khiếp, và nó gieo vào đầu người đàn ông 50 tuổi những ý tưởng sơ khai nhất về một công viên giải trí khổng lồ, nơi có những đường ray tàu hoả là ước mơ thơ ngây của mọi người Mỹ: Disneyland.
Vài bộ phim trở nên vĩ đại hơn theo thời gian. Casablanca là một trong số đó.
Câu chuyện trong Casablanca diễn ra tại thành phố cùng tên của Maroc, xoay quanh nhân vật chính Rick Blaine (Humphrey Bogart) - ông chủ của một quán bar sang trọng kiêm sòng bạc khét tiếng có tên “Rick's Café Américain”. Có vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách, Rick không bao giờ tiếp rượu tới quán bar. Giữ quan điểm chính trị trung lập và kiên quyết noi theo phương châm sống là “không thò đầu ra cho ai cả”, Rick sống yên ổn tại đất cảng, cho tới khi…
Năm 1871, Hạ viện Vương quốc Anh thông qua đạo luật có tên Bank Holidays – Kỳ Nghỉ Của Ngân Hàng, chỉ định ra bốn ngày lễ trong năm mà các ngân hàng được nghỉ phép. Ban đầu, chỉ các nhà băng mới được hưởng đặc ân này, nhưng rồi dần dần các doanh nghiệp, trường học, tổ chức đoàn thể đều xung phong “hưởng ké”. Đạo luật thiết thực này đã tồn tại trong suốt một thế kỷ cho tới khi bị xoá bỏ và thay thế bằng một đạo luật khác, nhưng không thể phủ nhận tầm ảnh hưởng và giá trị mà nó đem lại, và hơn cả là bí quyết truyền thông cực kỳ đơn giản tới từ người “phát minh” ra nó – Sir John Lubbock.
Vào những năm 1870, ngành báo chí và in ấn đối mặt với một vấn đề rất nhức nhối và tốn kém. Nhiếp ảnh vừa mới ra đời và ngay lập tức được ưa chuộng. Độc giả muốn xem nhiều hình ảnh hơn, nhưng không ai có thể tìm ra cách in hình ảnh nhanh chóng và tiết kiệm.
Ví dụ, nếu một tờ báo muốn in một hình ảnh vào những năm 1870, họ phải thuê thợ khắc bản sao của bức ảnh lên một khuôn thép bằng tay. Những khuôn thép này được sử dụng để nhấn hình ảnh lên giấy, nhưng chúng bị vỡ chỉ sau một vài lần sử dụng. Quá trình in ấn dạng này (thuật ngữ chuyên môn gọi là photo stereotype), bạn thấy đấy, rất tốn thời gian và.. tốn tiền.
Ngành in ấn có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn theo chiều hướng ít khả quan như trên nếu không có sự xuất hiện của người đàn ông tên Frederic Eugene Ives. Câu chuyện về sự sáng tạo và đổi mới của ông mà tôi sẽ chia sẻ ngay dưới đây, là một khuôn mẫu điển hình để nghiên cứu 5 bước chính của quá trình sáng tạo.
Bạn có bao giờ thắc mắc tại sao các nhân viên bán hàng tại Thế Giới Di Động hay các showroom Honda, Huyndai đều là những phụ nữ xinh đẹp không? Câu trả lời đơn giản nhất chỉ có thể là bởi cảm xúc - tác nhân hàng đầu thúc đẩy quyết định mua hàng của chúng ta - tỷ lệ thuận với nhan sắc của người chào hàng.
Nhưng sự thật đó chẳng nói lên gì nhiều. Một sản phẩm dở tệ thì nhân viên có là tiên nữ hạ trần cũng khó “gài” bạn mua cho nổi, phải chứ? Trong phần lớn trường hợp, chắc chắn là vậy - nhưng chiến dịch quảng cáo thông minh của Honda cho dòng xe Honda 600 Coupe (bạn sẽ không bao giờ dám dùng từ “đẹp” để miêu tả dòng xe này) có lẽ là một ngoại lệ.
Mọi chuyện ở một trại tâm thần đầy quy tắc bỗng đảo lộn hoàn toàn với sự xuất hiện của một “kẻ điên” mới: Randle Patrick McMurphy. Vào trại để trốn án lao dịch khổ sai, trước đó bị buộc tội cưỡng hiếp trẻ dưới vị thành niên – quả là một quyết định táo bạo khi Ken Kesey lại lấy McMurphy làm hình tượng trung tâm cho tiểu thuyết sẽ đưa tên tuổi ông vụt xa trên văn đàn. Chào mừng bạn đến với Bay trên tổ chim cúc cu!
Năm 1862, Tổng thống Abraham Lincoln gặp Harriet Beecher Stowe, tác giả của Túp lều bác Tom (Uncle Tom’s Cabin), cuốn tiểu thuyết vạch trần góc tối khủng khiếp của chế độ nô lệ tại Mỹ bấy giờ. Theo giai thoại kể lại, Lincoln đã niềm nở đón chào Stowe bằng câu nói, “Vậy ra đây là người phụ nữ nhỏ bé đã viết cuốn sách châm ngòi cuộc chiến vĩ đại này” - như một lời thừa nhận vai trò của tác phẩm trong việc khuấy động chủ nghĩa bãi nô đang sục sôi và thêm dầu vào lửa cho cuộc Nội chiến bùng nổ giữa hai miền Nam-Bắc.
Những cuốn tiểu thuyết hiện thực như Túp lều bác Tom từ lâu đã được ghi nhận là có khả năng gây ảnh hưởng mạnh mẽ và tạo ra những thay đổi xã hội trên quy mô rộng lớn. Vâng, một ngòi bút sắc bén thì cũng không khác nào một thanh gươm bóng loáng cả. Nhưng trước khi đủ tầm vóc để khơi dậy một cộng đồng, tiểu thuyết phải lay động từng người ở cấp độ cá nhân. Và để làm được điều đó, khả thi nhất là tiềm năng nuôi dưỡng sự đồng cảm ở độc giả của các nhà văn.
Tôi đã kéo xe trượt tuyết qua lịch sử điện ảnh, lấp đầy cái túi đỏ khổng lồ bằng những món quà. Xin chúc mừng, bạn đang chứng kiến những bộ phim hay nhất cho dịp Giáng sinh từ trước tới nay. Chúng ta sẽ bắt đầu với cái tên không thể quen thuộc hơn..
Sau vụ đắm tàu thảm khốc, Pi, cậu bé 16 tuổi con một giám đốc sở thú đang cùng gia đình đi Canada, thấy mình là kẻ duy nhất sống sót trên chiếc xuồng cứu sinh nhỏ bé chơi vơi giữa Thái Bình Dương. “Bạn đồng hành” của cậu giờ là một con ngựa vằn đau khổ vì cái chân gãy, một con linh cẩu độc ác liên miệng kêu yip yip yip, một con đười ươi cái nôn oẹ vì say sóng và đặc biệt là con hổ Bengal nặng 450 pound mà Pi trìu mến gọi bằng cái tên Richard Parker.
Chính bối cảnh khó tin trên đã tạo dựng nên một trong những thiên tiểu thuyết hư cấu mê hoặc của thế kỷ XXI. Một câu chuyện sẽ khiến bạn tin vào Chúa, theo những gì mà tác giả Yann Martel đã tuyên bố ngay từ đầu.