Trong bài viết này, tôi đi sâu vào giải thích 5 câu hỏi chính sau: Tại sao đọc là cách học tốt nhất? Tại sao đọc nhiều chưa hẳn đã tốt? Tại sao chúng ta không thu được lợi ích tối đa từ việc đọc? Tại sao ta đọc nhiều nhưng không học được gì? Và cuối cùng, tại sao ta phải đọc đi đọc lại những cuốn sách hay?
Ít ai biết rằng Holly Golightly, vai diễn kinh điển của Audrey Hepburn trong Breakfast at Tiffany’s đã khẳng định tên tuổi bà như một nữ minh tinh đứng đầu Hollywood, ban đầu lại vốn được nhắm dành cho Marilyn Monroe.
Rất may là Marilyn, dù khá hứng thú với nhân vật này nhưng sau cùng vẫn quyết định từ chối — nhờ vậy chúng ta mới có cơ hội chứng kiến một trong những tượng đài thời trang và nhan sắc trên màn ảnh dưới màn trình diễn trên cả tuyệt vời của Audrey Hepburn.
So với các tượng đài Hollywood khác như Katharine Hepburn hay Bette Davis, số phim mà Audrey Hepburn tham gia có thể nói là ít ỏi, nhưng tên tuổi bà vẫn được vinh danh như một trong những huyền thoại vĩ đại nhất lịch sử điện ảnh, một tượng đài nhan sắc và thời trang mà tất cả phụ nữ đều lấy đó làm hình mẫu theo đuổi.
Nữ minh tinh đã sống một cuộc đời không quá dài, đầy sóng gió nhưng thực sự đáng nhớ, và vượt ra khỏi sàn diễn, vượt ra khỏi địa hạt thời trang, Audrey Hepburn còn là tấm gương sáng cho chủ nghĩa nữ quyền và một con người hết mình vì sứ mệnh nhân đạo, xứng đáng để chúng ta học tập theo!
Kobe từng chơi bóng với một mắt cá chân bong gân, một vai bị rách dây chằng, một chiếc răng bị gãy, một vết rách ở môi và một đầu gối sưng to tướng. Kỷ luật nghiêm ngặt đã tàn phá cơ thể Kobe Bryant không ít, nhưng cũng khiến tầm vóc ông trở nên thật vĩ đại.
Kobe từng nói rằng ông sẽ luôn chơi bóng như thể đó là lần cuối cùng, sẽ cắn răng chịu đựng đau đớn để phô diễn những kỹ năng thượng hạng vì ông biết mỗi trận đấu sẽ luôn là mới lạ với những người trên khán đài kia, những người chưa từng xem ông đấu bao giờ và có khi phải tích cóp hàng tuần trời để được đi xem ông chơi bóng.
Kobe Bryant là thần tượng bạn thân của tôi, và rồi tôi nhận ra không có người bạn nào ở đây cả.
Với dung lượng tiểu thuyết gốc dài tới hơn 1.000 trang, quả là một thử thách khó nhằn đối với đoàn làm phim khi quyết định đưa Cuốn theo chiều gió (Gone with the Wind) lên màn ảnh rộng. Thế nhưng xuyên suốt gần 4 tiếng thưởng thức (phải gọi là thưởng thức), bộ phim khiến tôi không nỡ lòng tua bất kỳ một phân đoạn nào.
Agnes de Mille vừa mới đạt được thành tựu quan trọng nhất trong sự nghiệp của bà, nhưng giờ đây thứ duy nhất bà cảm nhận được là sự trống rỗng. Dòng suy nghĩ trong bà rối bời vô cùng vì… bà không hài lòng với chính tác phẩm của mình.
Mặc dù nó được giới phê bình lẫn khán giả ca tụng rần rần, bà vẫn tin rằng nó chẳng tuyệt tới mức thế. Bà có nhiều tác phẩm còn hay ho hơn nhiều, vậy mà lại thành bom xịt.
Bất cứ nhà sáng tạo nào chắc chắn cũng từng rơi vào tình cảnh trớ trêu như de Mille: tác phẩm mình tâm đắc thì lại bị ngó lơ còn tác phẩm mình nghĩ rất bình thường thôi bỗng lại được yêu thích.
Vậy de Mille đã giải quyết ra sao? Và chúng ta có thể học được gì từ câu chuyện của bà? Câu trả lời ngay dưới đây.
Vài tuần trước, Trấn Thành và Ngô Thanh Vân đã có màn ‘combat’ kịch liệt khi có những quan điểm đối nghịch nhau trong việc chọn dự án phim. Nhân tiện đây, tôi cũng có đôi lời bàn luận về vấn đề hợp vai hay không hợp vai luôn, vốn là ý tưởng tôi đã nảy ra từ lâu nhưng bị bỏ ngỏ trong ngăn bàn.