Thời trung học, Stone từng chuẩn bị sẵn một bài thuyết trình PowerPoint có tựa đề “Project Hollywood”, nhằm thuyết phục mẹ cho phép cô chuyển đến California để theo đuổi diễn xuất chuyên nghiệp.
Bỏ học ở tuổi mười lăm, và tới tháng Giêng năm 2004, cô nhóc và mẹ đã yên vị trong một căn hộ ở Los Angeles.
Hai mươi năm sau, Emma Stone hiện đang tranh giải Oscar.
Sức sống mãnh liệt của Little Women nằm trong chính những nhân vật mà Alcott đã dày công phác hoạ, và các diễn viên của phiên bản 2019 đã làm hình tượng ấy trở nên chân thực, sống động hơn với khán giả cũng như độc giả tiểu thuyết.
Ngành hàng hải có một thuật ngữ là Đường Plimsoll, một vạch kẻ trên thân tàu cho biết khối lượng của con tàu có đạt tiêu chuẩn để ra khơi hay không. Rất đơn giản, nếu mực nước vượt quá đường Plimsoll - tức là con tàu đang chở quá nặng - nó không được phép rời cảng và ngược lại.
Nhờ có sáng kiến này, vô số sinh mạng đã được cứu vớt khỏi cảnh chết chóc vô cớ, qua đó thiết lập một tiêu chuẩn mới áp dụng cho ngành hàng hải để đảm bảo tính an toàn cho thuỷ thủ đoàn. Câu chuyện đằng sau nó, về cuộc chiến đơn thương độc mã của một người đàn ông ròng rã hàng năm trời, sẽ là một câu chuyện khiến bạn mủi lòng vì tinh thần cao thượng, tính nhân văn và truyền cảm hứng của nó.
Dứt khoát không diện váy ngắn, trang điểm và nhuộm tóc vàng hoe để chiều theo thị hiếu bấy giờ, thậm chí từ chối ký tặng người hâm mộ, sự nghiệp của Katharin Hepburn đã có lúc chạm đáy tới mức bị xem là “thuốc độc phòng vé”.
Tuy nhiên, bất chấp sự chèn ép của các giám đốc, bất chấp sự dè bỉu từ người hâm mộ, bất chấp một Hollywood nam quyền thống trị, Hepburn đã từng bước gây dựng lại tiếng tăm và khẳng định vị thế độc tôn của mình trong lịch sử điện ảnh Hoa Kỳ.
Trong Câu chuyện đồ chơi 2 (Toy Story 2), kẻ lấy trộm Woody, Al McWhiggin (chủ cửa hàng Al's Toys Barn) đã gọi thợ bảo dưỡng đến sửa lại Woody khi cánh tay của món đồ chơi bị rơi ra. "Vậy khi nào thì ông xong?" Al hỏi. Và nhận được câu trả lời: "Anh không thể hối thúc nghệ thuật được."
Hẳn đây là châm ngôn của hãng Pixar luôn. Nhưng hãy quên câu thần chú ấy đi. Vì đơn giản, nếu không hối thúc, không ràng buộc, không cam kết thì nhiều ý tưởng sẽ mãi chỉ nằm trong đầu mà thôi.
Gần đây tôi đọc được cuốn Thư gửi nhà tiểu thuyết trẻ của Mario Vargas Llosa, tác giả nổi tiếng người Peru đồng thời là chủ nhân của giải Nobel Văn học năm 2010. Ở chương đầu, ông ấy kể một câu chuyện rất thú vị mà ông gọi là “truyện ngụ ngôn về con sán dây”, và đem trường hợp của Gustave Flaubert ra làm ví dụ như sau.
Không có một điệp viên nào—và có lẽ là không một nhân vật văn học nào—nổi tiếng hơn James “007” Bond, người mà chỉ cái tên đã mang tính biểu tượng lớn lao, sánh ngang với các Sherlock Holmes, Hercules Poirot, v.v…
Vào tháng Năm năm 1963, một năm sau khi cha đẻ của Bond, Ian Fleming, qua đời, một bài tiểu luận ngắn với tựa đề “How to Write a Thriller” xuất hiện trên Books and Bookmen. Đúng như tựa đề của nó, tiểu luận là lời tự sự của Fleming, hoặc đúng hơn, là những lời khuyên mà ông dành tặng tới những nhà văn tham vọng viết nên những câu chuyện ly kỳ. Tuy nhiên, dựa trên những gì Fleming đã chia sẻ, tôi tin không chỉ những nhà văn mới cần tới bài viết này mà, nói rộng ra, là tất thảy những nhà sáng tạo.
Dưới đây là bản dịch của tôi. Tôi thừa nhận đã cắt xén một vài phân đoạn lê thê dễ khiến bạn lạc khỏi chủ đề chính; nhưng nhìn chung, tôi tin nó vẫn có thể được coi là một bản dịch tương đối, bất chấp sự bất hoàn chỉnh của nó.
Vào vai Naomi, “cô gái tóc vàng nóng bỏng nhất từ trước tới nay” trong Sói già phố Wall, Margot Robbie từng bị gắn nhãn là quả bom tình dục thế hệ mới. Nhưng với những gì đã làm được trong Birds of Preys và gần đây nhất là Barbie, cô gái tóc vàng đó đã và đang làm thay đổi quỹ đạo của Hollywood. Chính xác thì cô ấy đã làm như thế nào?