Trong Câu chuyện đồ chơi 2 (Toy Story 2), kẻ lấy trộm Woody, Al McWhiggin (chủ cửa hàng Al's Toys Barn) đã gọi thợ bảo dưỡng đến sửa lại Woody khi cánh tay của món đồ chơi bị rơi ra. "Vậy khi nào thì ông xong?" Al hỏi. Và nhận được câu trả lời: "Anh không thể hối thúc nghệ thuật được."
Hẳn đây là châm ngôn của hãng Pixar luôn. Nhưng hãy quên câu thần chú ấy đi. Vì đơn giản, nếu không hối thúc, không ràng buộc, không cam kết thì nhiều ý tưởng sẽ mãi chỉ nằm trong đầu mà thôi.
Gần đây tôi đọc được cuốn Thư gửi nhà tiểu thuyết trẻ của Mario Vargas Llosa, tác giả nổi tiếng người Peru đồng thời là chủ nhân của giải Nobel Văn học năm 2010. Ở chương đầu, ông ấy kể một câu chuyện rất thú vị mà ông gọi là “truyện ngụ ngôn về con sán dây”, và đem trường hợp của Gustave Flaubert ra làm ví dụ như sau.
Không có một điệp viên nào—và có lẽ là không một nhân vật văn học nào—nổi tiếng hơn James “007” Bond, người mà chỉ cái tên đã mang tính biểu tượng lớn lao, sánh ngang với các Sherlock Holmes, Hercules Poirot, v.v…
Vào tháng Năm năm 1963, một năm sau khi cha đẻ của Bond, Ian Fleming, qua đời, một bài tiểu luận ngắn với tựa đề “How to Write a Thriller” xuất hiện trên Books and Bookmen. Đúng như tựa đề của nó, tiểu luận là lời tự sự của Fleming, hoặc đúng hơn, là những lời khuyên mà ông dành tặng tới những nhà văn tham vọng viết nên những câu chuyện ly kỳ. Tuy nhiên, dựa trên những gì Fleming đã chia sẻ, tôi tin không chỉ những nhà văn mới cần tới bài viết này mà, nói rộng ra, là tất thảy những nhà sáng tạo.
Dưới đây là bản dịch của tôi. Tôi thừa nhận đã cắt xén một vài phân đoạn lê thê dễ khiến bạn lạc khỏi chủ đề chính; nhưng nhìn chung, tôi tin nó vẫn có thể được coi là một bản dịch tương đối, bất chấp sự bất hoàn chỉnh của nó.
Vào vai Naomi, “cô gái tóc vàng nóng bỏng nhất từ trước tới nay” trong Sói già phố Wall, Margot Robbie từng bị gắn nhãn là quả bom tình dục thế hệ mới. Nhưng với những gì đã làm được trong Birds of Preys và gần đây nhất là Barbie, cô gái tóc vàng đó đã và đang làm thay đổi quỹ đạo của Hollywood. Chính xác thì cô ấy đã làm như thế nào?
Lễ trao giải Quả cầu vàng lần thứ 81 được tổ chức vào ngày 7 tháng 1 vừa qua, với trung tâm là cuộc chiến giữa hai bộ phim ăn khách nhất phòng vé trong năm qua: Barbie và Oppenheimer. Cả hai bộ phim đều được ghi nhận là đã giúp vực dậy ngành công nghiệp phim ảnh đang ảm đạm sau đại dịch, đạt được thành công cả trên mặt trận thương mại lẫn phê bình.
Diễn ra trong vòng 3 tiếng, dưới đây là thông tin tổng hợp những điểm đáng chú ý trong buổi lễ.
Giả sử bạn đang có cuộc thảo luận nảy lửa với một người bạn. Bạn đưa ra ý kiến, rồi đối phương phản bác bằng một lập luận chặt chẽ, đanh thép tới mức tuyệt vời và làm lung lay vị trí của bạn. Giờ thì sao, bạn sẽ phản ứng thế nào?
“Được đấy, tôi công nhận ý kiến của bạn”, hay là nghĩ ngợi một hồi rồi ca cho đứa bạn cả một bài sớ - đơn giản vì chấp nhận thua cuộc thì thật xấu mặt? Đối với Plato, đó là lý do tại sao bạn nên dẹp hết mấy trò tranh luận đi. Tranh luận không quan tâm tới sự thật, người ta chỉ lao đầu tìm cách để chiến thắng.
Đánh mất vai Spider-Man vào tay Tom Holland, nhưng thất bại này chính là đòn bẩy giúp Timothée Chalamet nỗ lực hơn trong nghiệp diễn. Để rồi một năm sau đó, chàng trai trẻ đảm nhiệm vai chính trong Call Me by Your Name – bộ phim giúp anh nhận được đề cử Oscar đầu tiên trong sự nghiệp.