Cái chết của MCU đã được tiên liệu trước, và với bộ phim mới nhất của nhà Marvel, The Marvels, kiếm được khoảng 47 triệu đô nội địa sau một tháng ra mắt - mở màn tệ nhất trong lịch sử thương hiệu, cái chết đó có thể sẽ đến nhanh hơn chút.
Nếu tôi là một phóng viên và có cơ hội được phỏng vấn Katherine Hepburn (tôi chọn bà vì bà được cho là nữ diễn viên xuất sắc nhất mọi thời đại), tôi nghĩ bản danh sách câu hỏi chắc chắn sẽ bao gồm một câu đại loại như “Theo bà, đâu là những yếu tố cần thiết tạo nên một diễn viên xuất sắc?”. Ôi chao, vì không hề tồn tại một đoạn phỏng vấn nào đề cập tới việc Hepburn đích thân giải đáp thắc mắc trên, do đó bài viết này sẽ là những nỗ lực cố gắng tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Dĩ nhiên, dưới tư cách một khán giả đại chúng.
Người nào có lịch trình khoa học hay năng suất ổn định đáng ngưỡng mộ – ít nhiều đều từng là kẻ nghiện việc. Không ai tự dưng nhảy sổ vào một lĩnh vực rồi phương pháp hoá được nó ngay. Cần có thời gian để thử và sai, và rút kinh nghiệm.
Sáng tạo là một thiên khiếu thường bị xem nhẹ, trong khi phần lớn những gì chúng ta đang tiêu thụ ngày nay đều là sản phẩm của sáng tạo. Những nhà làm phim, ca sĩ, nhà văn, vlogger, vân vân… nếu có danh từ chung nhất để nói lên họ là ai – thì đó là người sáng tạo.
Kỷ nguyên công nghệ ngày nay đã khiến việc sáng tạo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều – nhưng sự cạnh tranh cũng theo đó gia tăng. Nhờ có TikTok và Youtube, hai nền tảng tạo video nổi tiếng nhất, các nhà sáng tạo trẻ tuổi tha hồ thỏa sức vẫy vùng, và không hiếm những người đạt được thành công chói lọi dù tuổi đời vẫn đôi mươi.
Tất nhiên có sự khác biệt rõ rệt giữa một tiểu thuyết gia và một nhà làm phim – dù cả hai đều là những người sáng tạo – nhưng ở họ vẫn tồn tại một vài mẫu số chung đáng chú ý như dưới đây.
Để mở đầu, tôi xin phép được trích dẫn ví dụ của tác giả Malcolm Gladwell, cây viết nổi tiếng của tờ New Yorker, trong cuốn sách David and Goliath của ông. Tôi tin là bạn ít nhiều sẽ thấy bóng dáng của mình, hoặc của bạn bè, những người thân quen mình phảng phất đâu đó trong câu chuyện dưới đây.
Đây có lẽ là câu hỏi phổ biến nhất khi nói về việc học tiếng Anh. Khi bạn viết, cách bạn viết có thể không quan trọng mấy so với điều bạn viết (trường hợp chữ viết tay của các bác sĩ chẳng hạn). Tuy nhiên trong giao tiếp nói chung, tỷ lệ này dường như được chia đều theo tỷ lệ 50-50: cách bạn nói có tầm quan trọng tương đương điều bạn nói.
Với tiếng Anh, ngoài việc bạn nói được những gì mình muốn nói ra thì còn phải nói sao cho chuẩn, nói sao cho toát lên được cá tính bản thân và quan trọng nhất – nói sao cho đối phương hiểu được mình. Đó là chặng cuối của giao tiếp. Và xuyên suốt hành trình tới được chặng cuối đó, cột mốc đầu tiên bạn phải đạt tới là phát âm chuẩn, rõ ràng rành mạch và hơn thế nữa là thể hiện được sự chuyên nghiệp khi nói.
Trong bài viết này, tôi sẽ liệt kê 5 bí kíp là hành trang giúp bạn lên đường chinh phục cột mốc đầu tiên. Được rồi, bắt đầu thôi!
Có một câu nói mà tôi rất thích thế này: Việc gì yêu cầu nỗ lực lớn hơn, thành quả ắt lớn hơn. Nó giống như việc tập thể dục – đi dạo tốt cho sức khoẻ, nhưng không thể bằng chạy bộ được.
Nói tới chạy bộ là nói tới môn thể thao phổ biến và dễ bắt đầu nhất. Tất cả những gì cần chuẩn bị là một đôi giày. Nó không đặt nặng chuyện bạn có tài năng thiên bẩm hay không – bạn không cần phải sở hữu đôi chân ma thuật như chàng Forrest Gump. Chạy bộ cũng không yêu cầu bạn phải chơi ăn ý với đồng đội như bóng rổ, cũng không máu lửa kịch tính như các môn đối kháng. Vậy thứ gì hấp dẫn những người chạy bộ?
Anthony Trollope, một thư ký chính phủ người Anh thời Victoria, đã viết hơn 80 tác phẩm ngắn dài trong suốt sự nghiệp cầm bút “tay trái” của mình. Trollope viết hai tiếng rưỡi mỗi sáng trước khi đi làm với chiếc đồng hồ trước mặt, ép bản thân phải viết được 250 từ mỗi mười lăm phút. Lịch làm việc nghiêm ngặt, không có ngoại lệ. Nhiều tiểu thuyết gia đương đại khác, như John Creasey chẳng hạn, có thể vượt qua con số của Trollope một cách dễ dàng (Creasey từng viết 500 cuốn tiểu thuyết dưới mười bút danh khác nhau).
Nhưng đó chưa phải điều thú vị nhất. Người ta kể lại rằng, khi thói quen làm việc “như cái máy” của Anthony Trollope bị phơi bày, họ đã hỏi ông sự kỷ luật điên rồ và năng suất khó tin đó đến từ đâu?
The Last Dance – bộ phim tài liệu về Michael Jordan được Netflix công chiếu hồi 2020 – đã truyền cảm hứng cho hàng loạt người nổi tiếng đặt hàng các bộ phim tiểu sử của riêng họ. Trong một bài viết trên tờ The New York Times mới đây, tác giả Calum Marsh tiết lộ nhiều góc khuất và đặt ra nhiều nghi vấn cho hiện trạng này: Liệu người xem có đang bị dắt mũi bởi chiêu trò PR hình ảnh bản thân theo hình thức nghệ thuật này?
Nếu bạn hỏi tuổi trẻ của Steve Jobs đáng giá bao nhiêu, tôi khá chắc ông sẽ trả lời là vô giá. Thất học, thất nghiệp, sống du thủ du thực, ăn cơm từ thiện qua bữa, ngủ trên sàn nhà, bạn có muốn tôi liệt kê hết thời thanh niên oanh liệt của nhà sáng lập Apple không?
Nhưng cũng chính ở câu chuyện về Jobs trẻ tuổi đó, mỗi độc giả đều sẽ lĩnh hội những bài học riêng: người trẻ đọc về ông sẽ tìm thấy niềm an ủi, tiếp sức; người trung niên tìm thấy niềm cảm hứng, lòng can đảm và cuối cùng, người già tìm thấy sự mãn nguyện cùng cảm giác bồi hồi khi nhớ về một thời son vàng đã qua.